Để sống có ý nghĩa một ngày

Ngày... tháng… năm

Đang ngồi học, bạn gọi điện trong tiếng nức nở "Tao bị ung thư". Bàng hoàng, tôi vội chạy đến bệnh viện. Bạn đang ngồi chờ bác sĩ lấy mẫu xét nghiệm. Bác sĩ nói bạn còn trẻ nên việc chữa trị vẫn chưa hết hy vọng, nhưng bạn vẫn ngồi buồn co ro một góc.

Giường bên cạnh có một thanh niên khoảng 24 tuổi, với khuôn mặt đĩnh đạc, khôi ngô. Nhưng anh bị cụt hai chân. Anh cười nhìn chúng tôi "Sao mà buồn thế cô bé". Chúng tôi làm quen với anh, anh bị ung thư xương hai năm, đã cắt hai chân để tránh di căn. Anh nói "Ngày nhận được tin anh cũng buồn lắm. Trời đất như đổ sụp. Anh mới ra trường, còn bao nhiêu dự định, hoài bão lớn lao còn chưa làm được, còn mẹ già và em nhỏ đang trông chờ anh. Anh đã nghĩ đến việc tự vẫn để khỏi làm khổ mẹ, khổ em, nhưng không làm được. Làm thế mẹ và em anh sẽ đau buồn lắm! Còn một ngày sống là còn cơ hội, sẽ mang lại niềm vui cho những người xung quanh nếu mình cố gắng. Nghĩ vậy anh tiếp tục sống và cố gắng chữa trị".

Đang ngồi nói chuyện, anh bỗng lên cơn đau. Mắt nhắm nghiền, răng nghiến chặt khiến cho gương mặt nhăn dúm lại, hai bàn tay bấu chặt lấy thành giường. Anh cố không kêu rên lên thành tiếng. Sau cơn đau, anh mệt mỏi thiếp người đi nhưng vẫn còn kịp nở một nụ cười với chúng tôi. Nhìn vậy, tôi thương anh vô cùng. Ước chi có thể san sẻ bớt những đau đớn của anh.

Tỉnh lại anh kể cho chúng tôi nghe những dự định của anh, nào là cho em anh đi học đại học, xây cho mẹ một ngôi nhà khang trang. Anh chỉ còn ba tháng nữa thôi, nhưng anh sẽ cố gắng đạt được mục tiêu đó. "Em còn trẻ, phát hiện bệnh sớm thì sẽ có hy vọng chữa được  Đừng tuyệt vọng! Mỗi ngày trôi qua là một ngày làm cho cuộc đời mình ý nghĩa hơn...", anh nói. 

Ngày... tháng... năm

Tôi nghe tin anh mất. Cảm giác như mất mát một người thân. Nhưng cũng mừng cho anh vì anh đã thoát khỏi những đau đớn hành hạ về thể xác. Có thể anh chưa làm được gì nhiều cho gia đình nhưng anh đã mang lại nghị lực sống cho những người bệnh tật như anh.

THÀNH LÊ

Comments